Luân Tâm

36. chưa tròn


Lở lưng bồi trán dại khờ
Trôi qua trôi lại mòn bờ chiêm bao
Chân lạnh gửi tay nóng trao
Bên trời kinh dị nhìn sao máu trào
Hôn ôm mây áo bảy màu
Sương hồng kỷ niệm quên chào cỏ non!
Tay xưa trắng quá Sàigòn
Nghêu ngao hẻm nhớ trăng tròn thơ thơ
Hồn bồ câu xác nai tơ
Không rừng nương náu dật dờ biển xưa
Bóng đa già cỗi che mưa
Cho người chết đói sớm trưa hẹn hò
Tham ôm cả bến lẫn đò
Muốn đong nước đục để dò nước trong
Nhỏ nhoi tăm cá ròng ròng
Mẹ cha thịt mất mà lòng còn con!
Rơi buồn côi cút núi non,
Đá xanh đá đỏ chưa tròn lòng cây
Trời quên biển nhớ mây say
Sử kinh gom hết thiếu xây mộ cười?
Biết đâu chết tốt chết tươi
Còn vương gió dập sóng vùi kiếp sau
Tiếc chi nước bạc đáy sầu
Mỗi đời mỗi cảnh làm sao luận bàn
Cỏ cây cũng biết khóc than
Côn trùng cũng biết cơ hàn dãn co!
Đất còn lành dữ buồn lo
Gió còn gào thét nhỏ to bao đời
Biết đâu thật chỉ là chơi
Chơi chưa tàn cuộc rã rời mất tên
Chán ngày lại muốn ngay đêm
Chán đêm lại muốn nắng lên cho ngày!
Mệt nhừ chong chóng loay quay
Mệt nhừ khói sóng mắt cay đội mồ
Thằn lằn đuôi đứt ngẩn ngơ
Mọc ra đuôi khác tỉnh bơ đớp mồi!
Xuôi có ngược? Ngược có xuôi?
Còn ta khô cứng chết ngồi chết đi
Được quên được bỏ được khi
Cũng là gió thoảng buồn chi hao mình
Trăng già núi trẻ chưa tin
Biển đau mất nước thất tình mất tim?
Luân Tâm

 
MD 04/24/06

Được bạn: vdn 6.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "36. chưa tròn"